Rate this post

Cầm cuốn sách trên tay mà không biết câu chuyện bên trong  như thế nào? 

Hoa sen trên tuyết mà không hề thấy hoa sen đâu, chỉ thấy một dãy núi trắng xoá tuyết. Tuy nhiên, khi mở trang đầu tiên, câu chuyện dẫn dắt lại vô cùng cuốn hút.

Hãy thử tưởng tượng bạn là một người cực kì thành công trong công việc, nổi tiếng, giàu có, vợ đẹp xe sang, rồi một buổi sáng thức dậy, bạn phát hiện mình bị ung thư. Bạn phải đối mặt với liệu trình điều trị dày đặc, khi sức khoẻ chưa kịp hồi phục thì cô vợ đã đòi ly hôn và hàng loạt vụ đầu tư của bạn gặp thất bại. Lúc đó, bạn sẽ như thế nào? Đau khổ, tuyệt vọng, mất niềm tin vào cuộc đời. Hẳn là như vậy rồi. Còn nhân vật trong cuốn sách thì bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa cuộc đời này. Anh ta bắt đầu chuyến hành trình đến Tây Tạng, một chuyến đi không kế hoạch, không mục đích, để tự vũ trụ dẫn lối anh.

review-hoa-sen-tren-tuyet

Điều mình yêu thích của cuốn sách này là những kiến thức về lịch sử phát triển của Phật giáo tại Tây Tạng. Mình hiểu hơn về Mật Tông, về ba con đường chính đưa đến giác ngộ của Phật giáo Tây Tạng: Tiểu thừa, Đại thừa và Kim cương thừa.

Điều mình không thích ở đây đó chính là sự kết thúc hơi nhanh của hành trình khiến mình cảm thấy khá hụt hẫng. Nhân vật gặp khá nhiều người, mỗi người để lại một câu chuyện riêng trong hành trình trải nghiệm tâm linh của mình. Sau mỗi cuộc gặp gỡ, có câu chuyện mình đúc kết được ý nghĩa, nhưng có câu chuyện thì cái kết khá chóng vánh. Mình nhìn thấy được sự chuyển hoá của nhân vật nhưng chưa thật sự sâu sắc.

Cả hành trình liên tục xuất hiện lần câu: Om Mani Padme Hum – câu thần chú linh thiêng nhất của người Tây Tạng. Ý nghĩa của câu thần chú đó là hoa sen trên tuyết- biểu tượng cho sự từ bi tuyệt đối của người dân nơi đây.

Xem thêm: Review luật tâm thức

Một số bài học mình đúc kết được từ cuốn sách này:

1. Học không chỉ sử dụng đầu óc để suy nghĩ mà còn phải sử dụng cả trái tim. Thế gian đang đau khổ và ham muốn mang lại sự đau khổ. Ngay cả ham muốn được bình an cũng là một vọng niệm giống như ham muốn vật chất. Hãy trải nghiệm điều này bằng tất cả những gì chúng ta có.

2. Con đường quan trọng nhất của Phật giáo Tây Tạng là con đường Bồ Tát Đạo. Nghĩa là phải ý thức tính chất vô ngã của mình, mình và người khác không hề có sự sai khác. Vì vậy, vừa ý thức cứu giúp mình mà phải cứu giúp cả người khác.

3. Muốn hiểu được tính vô ngã thì ta phải trải nghiệm nó và trải nghiệm chỉ đến sau công phu thiền định và suy ngẫm. Bất kì sự giải thích nào thiếu trải nghiệm tâm linh đều chỉ là những danh từ vô nghĩa vì ngôn ngữ có giới hạn của nó.

Tóm lại, ai rồi cũng sẽ phải có những giây phút trong cuộc đời để suy ngẫm về ý nghĩa cuộc sống, rồi bâng khuâng tự hỏi Ta là ai? Tâm linh là sự quay trở về bên trong chính mình để trả lời cho câu hỏi trên. Khi bạn khao khát điều gì đó, vũ trụ sẽ dẫn lối cho bạn. Chỉ cần bạn có niềm tin vào sự kết nối của bản thân mình và vũ trụ, thì bạn sẽ có câu trả lời mà bạn muốn có!

Chúc cả nhà buổi tối bình an!

Review & Photo: Tuệ Thanh