Rate this post

Người ta vẫn nói, người bạn yêu năm 17 tuổi nhất định sẽ không thuộc về bạn. Cho dù bạn có cố gắng nhường nào đi chăng nữa, có dồn hết sức lực và niềm tin và chàng trai/cô gái bạn thầm thương trộm mến năm 17 tuổi, thì kết quả vẫn không đổi, hai người không thuộc về nhau? Nhưng mà, cái gì cũng có ngoại lệ mà đúng không?

Thông qua những câu chuyện ngắn của những couple học sinh, sinh viên bằng lời kể của Septiny, thanh xuân trong ý nghĩ của mình bỗng trở nên khác biệt và đẹp đẽ đến lạ thường.

Nào là anh hàng xóm, nào là cậu bạn thân, hay cô gái lớp bên và cả những người bạn qua thư chưa một lần gặp mặt,… tất cả họ đều đã góp phần khiến cho quãng thời gian thanh xuân của bạn trở nên tươi đẹp hơn.

Mặc dù đôi lúc sẽ chẳng được như ý bạn muốn, nhưng sự xuất hiện của họ ít nhiều cũng đều để lại cho bạn một bài học, một sự ngộ nhận nào đó để làm hành trang bước tiếp vào đời sau này.

Khi Nhìn Lên Trời Xanh Tớ Sẽ Rất Nhớ Cậu
Khi Nhìn Lên Trời Xanh Tớ Sẽ Rất Nhớ Cậu

Vừa đọc vừa ngẫm nghĩ những câu chuyện đáng yêu, hài hước về tình yêu gà bông của các bạn học sinh, mình nhận ra rằng, tuổi trẻ chưa bao giờ là ngưng tươi đẹp. Tuy có một vài nỗi buồn khi người bạn thương phải ra đi, nhưng điều đó như một động lực khiến bạn cố gắng từng ngày và hoàn thiện bản thân hơn. Trong sách cũng có đề cập đến một vài nhân vật dường như bị ngoại hình làm ảnh hướng đến tình yêu. Ngoại hình quan trọng đến thế sao? 

Đúng, một khi bạn xinh, bạn đẹp, “bạn làm gì cũng đúng!”.

Cảm ơn cuốn sách, cảm ơn Septiny đã cho mình biết tất cả những cảm xúc mà tuổi thanh xuân của ai cũng đều có là gì. Cảm ơn những người đã bước đến bên và đã đi khỏi. Cảm ơn thời gian vì đã cho tôi biết thanh xuân quan trọng đến nhường nào. Cứ yêu đi, không ai đánh thuế tương tư cả