Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi
sachvui.co Review Audio
LÀ NỢ KIẾP TRƯỚC, LÀ DUYÊN KIẾP NÀY.
Có nhiều người nói rằng đọc được văn của Bạch Lạc Mai là một cái duyên, câu chữ ca từ được ví như mây trời, bồng bềnh, lại an tĩnh trầm lặng. Riêng tôi cảm nhận khác biệt một chút, sự thanh thuần giản dị, ẩn sâu bên trong còn chứa đựng thâm tình, nghĩa đậm, nhưng nhìn kỹ mơ hồ có thể nhận ra một chút dáng vẻ cao quý và sang trọng. Hoặc cũng có thể ví như giọt sương sớm mai ngọt nhẹ thanh mát lan toả cả một vùng.
Tôi cũng chưa từng nghĩ đến bản thân lại có thể nhìn nhận và cảm thụ được văn của Bạch Lạc Mai, bởi một con người cục súc và yêu thích thể loại văn học tâm lý xã hội như tôi khó mà cảm được giọng văn này. Ấy thế mà duyên cứ đến, có một người quen trong lúc thưởng trà cảm thán “ sao mà đa tình đến thế”, rồi lại chê trách “ nhưng cũng thật bạc tình”, trên bàn một cuốn tản văn “ Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” tác giả Bạch Lạc Mai. Lúc ấy mới ngộ ra, người bạn này đang cảm thán về Bạch Lạc Mai sao? Là văn phong hay con người của cô ấy.
“Tình nhạt hay tình đậm, có lẽ chỉ có bản thân mình mới biết. Đời này, có vô số người, nhưng người thực sự có thể đi vào nội tâm, liệu có mấy người?
Có những người chỉ là khách qua đường giữa phong cảnh đời người, cho dù đẹp đẽ, nhưng rốt cùng vẫn sẽ biến mất”
“Nhân sinh là một cuộc tu hành, yêu cũng là tu hành.
Tình yêu thật sự, là từ hoa lệ tới mộc mạc, từ sâu sắc tới thanh đạm, kinh qua tang thương là không thành thù địch, trải qua mưa gió là không phản bội lìa xa. Một đời nhìn tưởng như dài đằng đẳng, nhưng chỉ có mấy buổi sớm chiều ấm áp, mấy mùa xuân hạ hữu tình là đã vội vã đi qua”
Sống một kiếp, có người thích xô bồ hối hả, có người thích về miền sông non nước ẩn cư, sống một đời bình bình, sáng thưởng một tách trà ngắm phong cảnh sương sớm, chiều ngâm vài câu thơ viết một đoạn nhạc. Bạch Lạc Mai là đa tình nhưng cũng thật bạc tình, bỏ hết tất thẩy mưa bụi sống một đời an nhiên, cảm nhận thiên nhiên, an tĩnh nhẹ nhàng mà cảm ơn cuộc đời.
Ai đã từng đi qua thăng trầm, ai đã từng chịu cảnh cơ hàn. Một người con Giang Nam mang theo hành trang cùng hoài bảo bước lên con đường trưởng thành, ao ước một điều tốt đẹp. Nhưng khi đi qua hết thẩy những hỉ nộ ái ố kia lại chỉ mong sống một đời bình lặng, êm ả như con suối bên ngoài kia, nhẹ nhàng chảy, nhẹ nhàng trôi mà qua hết một kiếp người.
Nhân thế vội vã, chẳng qua cũng chỉ trăm năm, chúng ta cũng chỉ là vẻ đẹp vụn sót lại trong kẽ hở của thời gian, chớp mắt biến thành cát bụi. Chẳng cầu trong những tháng năm đẹp nhất gặp được người tốt nhất, chỉ nguyện những năm còn sống được tương phùng, lựa chọn một tòa thành sống với nhau đến già. Trồng một sân đầy cây cỏ, chậm rãi pha trà nhàn nhã, bên nhau trọn đời.
Qua rồi đây những cuộc gặp gỡ, “mọi sự gặp gỡ trên đời đều có lý do”, đúng vậy, lý do để gặp nhau là gì? Nhiều người đến rồi đi trong cuộc sống, tự tôi chấp nhặt lại cho mình những chân lý. Cuối cùng, cuộc gặp gỡ hoàn hảo nhất cũng chỉ là gặp nhau với chính mình mà thôi.