Rate this post

Trong bộ truyện Tuổi Thơ Dữ Dội của Nhà văn Phùng Quán, chúng ta sẽ được chứng kiến cuộc sống và hành trình chiến đấu của những thiếu niên tuổi 13, 14 trong trung đoàn Trần Cao Vân chống lại sự tấn công của thực dân Pháp tại Thừa Thiên Huế.

Giới thiệu về Tuổi Thơ Dữ Dội

Tuổi Thơ Dữ Dội

Chắc hẳn sau khi đọc Tuổi Thơ Dữ Dội, mỗi khi ai đó nhắc đến Huế, bạn sẽ nghĩ ngay đến chợ Đông Ba và cây cầu nơi Tư dát bắn chim, nơi mà Lượm đã bị bắt và bị giam giữ, hay cảnh Quỳnh sơn ca được cõng trên lưng với lời nói yêu thương “nặng như con gà con”, cùng với vẻ mặt kiên cường khi từ chối nhận quà từ gia đình gửi lên. 

Chốn nhà ngục trong Tuổi Thơ Dữ Dội cũng là nơi mà Lượm thể hiện lòng nhân hậu và sự lanh lẹ, tạo sự đoàn kết với Lép-sẹo, trước khi cả hai trốn khỏi sự kiểm soát của những kẻ Tây.

Câu chuyện của Tuổi Thơ Dữ Dội xoay quanh cuộc đấu tranh tư tưởng và bản thân của những nhân vật như Mừng, Bồng da rắn, Quỳnh sơn ca, Kim điệu, Lượm, Vịnh sưa…

Những nhân vật sống mãi trong Tuổi Thơ Dữ Dội

Tuổi Thơ Dữ Dội

Sau khi đọc xong cuốn sách, câu nói cuối đời của Mừng: “Anh đừng nghĩ em là Việt gian nữa nhé!” vẫn iin rất sâu đậm trong tâm trí của người đọc.

Đây là lời cầu khẩn gửi đến Trung đội trưởng, nhưng bạn sẽ không thể biết người mẹ của Mừng đang nằm trong nghĩa trang nghe thấy câu nói đó hay không! 

Mừng gia nhập Vê-cu-đê, Vệ quốc đoàn với hi vọng rằng trong sân khu này sẽ có cây tầm gửi để chữa bệnh hen suyễn cho mẹ. 

Tuy nhiên, Mừng không dám xin xỏ hay leo lên cây để hái lá cho mẹ. Tâm hồn của Mừng chân thành, hồn nhiên và yêu thương mẹ hết mực, nhưng lúc nào cũng nghe theo lời cấp trên, tội lỗi của Mừng là không biết rằng một đồng đội của mình, Kim điệu, đã phản bội lý tưởng của nhóm và lừa dối đồng đội bằng cách tạo cảm giác rằng Mừng là Việt gian. 

Từ đó, kẻ địch đã đặt mưu để rồi trung đoàn rơi vào bẫy. Mẹ Mừng lên đường tìm con, nhưng nghe tin con đã đi theo Việt gian, người mẹ đau lòng quyết tâm tham gia kháng chiến để rửa tội cho con mình. Mừng trở về, nhưng tất cả bằng chứng đều chống lại con. 

Mẹ Mừng tức giận và không tin con. Dù vậy, Mừng không chịu khuất phục, vẫn nỗ lực hết sức để hoàn thành nhiệm vụ của một thành viên trong Vệ quốc đoàn. Mất mát lớn nhất trong cuộc chiến có lẽ là mẹ con Mừng! 

Hai mẹ con Mừng ra đi để lại trong lòng ta những câu nói cuối “Anh ơi, đừng nghi em là Việt gian nữa anh hí!” và đỉnh đồi 96 ngày ấy đã được đổi tên thành núi mẹ con Mừng.

Xem thêm:  Lê Triều Lý Thị

Xem thêm: Đội Gạo Lên Chùa

Quỳnh “sơn ca” trong Tuổi Thơ Dữ Dội lại là con trai duy nhất của Phó tổng trấn Trung Kỳ. Cậu chàng cũng là một tay chơi đàn piano xuất sắc, tinh tế như con gái. 

Quỳnh sơn ca yêu những bài hát của Vệ quốc đoàn và con người trong đó, anh ta đã từ bỏ gia đình làm cho Pháp để đi theo Vệ quốc đoàn. 

Dù đã bị chấn thương và nhiễm trùng từ mảnh chai, và phải nằm trong Viện quân y, Quỳnh sơn ca vẫn mang theo cây đàn piano của mình để phục vụ những bệnh nhân khác. 

Anh ta vẫn viết bài ca “Sông Ô Lâu kháng chiến” và sáng tác bản nhạc kịch “Đi tìm thuốc cho mẹ” dù hoàn cảnh rất khắc nghiệt. Anh sống như con chim trong rừng, trước khi chết, nó vụt bay lên hát một bài ca tuyệt vời rồi rơi xuống. 

“Còn em, thì em thích sông Ô Lâu, thích ca xê, thích bạn em hơn. Còn ba thứ này – em ngẩng lên, khoát tay chỉ đống đồ lề bày ngổn ngang trên sạp nứa – em sẽ đặt vú và chị dẹp hết vào bị mang về. Một viên thuốc em cũng không uống, một cái bánh em cũng không ăn đâu!”. 

Tâm hồn kiên quyết của Quỳnh sơn ca và lá thư anh gửi về cho cha là tinh thần của anh, là quyết tâm của anh vào ngày hôm đó, là “Sông Ô Lâu kháng chiến”. Một số người nói rằng anh đã đau lòng và chết ở tuổi 13 do những hành động của cha.

Còn Lượm, Châu – sém, Bồng da rắn… Hãy để Tuổi Thơ Dữ Dội tiếp tục chia sẻ cho bạn đọc những cảm xúc về thế hệ thiếu niên bất khuất trong những ngày xưa!

>>> TẢI SÁCH PHIÊN BẢN PDF TẠI ĐÂY: Tuổi Thơ Dữ Dội <<<

Đón đọc thêm nhiều sách hay tại SACHVUI bạn nhé!